Dân trí Cô con gái 6 tuổi của tôi mân mê tấm thiệp hồng xinh xắn ở trên bàn rồi đánh vần tên trên tấm thiệp. Tôi bảo đó là thiếp mời đám cưới của mẹ. Con bé reo lên: “Bố đưa con đi xem mẹ làm cô dâu nhé. Lần trước mẹ làm cô dâu con không được xem”. Nghe con trẻ ngây thơ nói, lòng bỗng chùng xuống.
Trước đám cưới vài hôm, em gọi điện cho tôi muốn gặp mặt. Cuộc gặp diễn ra có phần gượng gạo, tôi cũng không biết vì sao. Kể từ ngày ly hôn, vì con chúng tôi vẫn qua lại, cố gắng tự nhiên như chưa từng làm nhau đau khổ. Vậy mà kể từ ngày vợ cũ bảo sắp lấy chồng, cảm giác cứ như mất thêm một lần nữa, mất thứ không bao giờ còn thuộc về mình.
Những lời em nói chủ yếu chỉ là gửi gắm về con. Làm mẹ, xa con quả thực không dễ dàng, nhưng tôi nghĩ rằng nếu tôi nuôi con thì em sẽ dễ dàng hạnh phúc hơn. Cả buổi chỉ là những lời hội thoại rời rạc, chẳng có gì to tát vậy mà em nước mắt rưng rưng. Ngày yêu nhau tôi đã hứa hẹn rằng “cả đời anh sẽ không bao giờ làm cho em khóc”. Lời nói rốt cuộc cũng chỉ là đầu môi chót lưỡi, vì tôi mà em đã khóc không biết bao lần.
Đám cưới diễn ra khá đơn giản nhưng ấm cúng, có lẽ vì cuộc hôn nhân rổ rá cạp lại nên cũng hạn chế rình rang, khách mời chỉ là anh em, họ hàng, thân hữu. Con gái tôi thấy mẹ mặc chiếc váy trắng cô dâu lộng lẫy thì chạy ùa tới ôm chầm khen nức nở: “Mẹ ơi, mẹ đẹp quá”. Vợ cũ ngồi xuống ôm con, nước mắt cứ thế chảy đầm đìa khuôn mặt.
Tôi như quên hết mọi ồn ào, mắt ngây nhìn người phụ nữ đang khoác áo cô dâu kia. So với lần khoác áo cô dâu 8 năm về trước, em vẫn rất xinh đẹp. Tám năm trước em cũng xinh đẹp như thế, nhưng vẻ đẹp rạng ngời hơn, tươi trẻ hơn, tự nhiên và hạnh phúc hơn. Ngày đó tôi nắm tay em bước trong những tiếng hò reo chúc tụng, xúc động cài hoa lên tóc em, trao cho em chiếc nhẫn cưới. Lúc đó tôi nghĩ “người con gái này từ nay sẽ là của mình, mãi mãi suốt đời suốt kiếp”. Lúc đó tôi cảm giác mình là thằng đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.
Ngày tháng mật ngọt qua mau, con gái ra đời, bao nỗi lo toan vụn vặt chồng chất. Công ty tôi đang làm phá sản, tôi trở thành kẻ thất nghiệp. Những ngày tôi lao đao tìm việc, kinh tế trong nhà một mình vợ xoay xở, đôi bận thấy bà ngoại cho vợ tiền, tôi thấy bất lực khủng khiếp. Rồi không biết tự bao giờ, những lời ngọt ngào được thay bằng những lời gắt gỏng, những lời hỏi han thay bằng những lời trách móc, nụ cười thay bằng những giọt nước mắt chán nản trên khuôn mặt em. Hai chữ gia đình bị cơi nới dần ra, vợ chồng xa cách nhau từ hồi nào chẳng rõ. Vợ chồng chuyện trò ít lại, chia sẻ thưa dần, chuyện gối chăn trở nên hững hờ lạnh lẽo, tôi tìm vui bên ngoài, và kết quả là li hôn.
Thực ra, phải đến khi em chìa ra trước mặt tôi tờ đơn ly hôn tôi mới giật mình nhìn lại. Tôi còn chẳng nhận ra mình nữa, tôi còn chán cả bản thân. Đàn ông không lo nổi cho vợ con, không làm cho vợ con muốn ở bên mà muốn xa rời, nghĩ cho cùng cũng chẳng còn đáng mặt đàn ông nữa. Là do tôi thiếu ý chí, thiếu trách nhiệm và thiếu bản lĩnh chứ chẳng có hoàn cảnh nào xô đẩy được nếu mình đủ vững vàng yêu thương.
Sau những đổ vỡ tôi đã nhìn nhận lại chính mình, sống nghiêm túc hơn, cố gắng hơn. Chỉ có điều mọi sự cố gắng đã không thể làm cho tình yêu của em hồi sinh trở lại. Em nói: Anh không kiếm ra tiền, em chịu thiếu thốn được. Anh say sưa rượu chè, em kiên trì chịu đựng chờ anh tỉnh lại được. Anh quát mắng nặng lời với em, em có thể coi như anh vì không tỉnh táo mà nói năng lộn xộn. Nhưng anh bồ bịch bên ngoài thì em không chịu đựng được. Trái tim chỉ mạnh mẽ khi được yêu, còn khi bị tổn thương rồi thì vô cùng yếu đuối.
Và giờ thì em đang làm cô dâu, miệng cười nhưng trong mắt vẫn thoáng những nỗi buồn lẩn khuất. Em đã là vợ người ta rồi vậy mà lòng tôi vẫn cứ hoang mang trống trải như thể em vừa bước ra khỏi đời mình. Đến bây giờ tôi mới cảm nhận được khi nhìn người mình thương ở bên người khác nó đau đến như thế nào. Vậy mà em đã đau vì tôi không chỉ một lần. Vẫn biết ai cũng có sai lầm, và mỗi bài học ta học được trong cuộc đời này đều phải trả học phí. Chỉ là có những sai lầm, đúng ra mình có thể tránh được.
Tiệc cưới sắp tan, tôi lặng lẽ dắt con về trước. Trên đường về, con bé cứ xuýt xoa khen mẹ xinh như công chúa, xong rồi con bảo: “sau này lớn lên con cũng sẽ làm cô dâu như mẹ”. Ừ tất nhiên rồi, con gái bố chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Và bố mong con gái bố sẽ chọn được người thực sự tử tế để yêu, để con của con sẽ không phải chứng kiến mẹ đi lấy chồng. Thật may là con vẫn còn bé để có thể vui trong ngày vui của mẹ.
L. G
Đăng nhận xét